Hoa sen thanh khiết và giản dị đến lạ lùng, thứ hoa ấy làm xua tan cái nắng oi nồng của ngày hạ và níu chân biết bao lữ khách phương xa.
Tháng 6 về, khi mùa hoàng điệp vàng kết thúc, nhánh bằng lăng tím dần nhạt màu. Đó cũng là lúc hoa sen trong các đầm ở Kinh thành Huế và khắp vùng ven thành phố bắt đầu khoe sắc tỏa hương trong gió. Màu xanh của lá, sắc hồng phấn hay trắng tinh khiết của những đóa sen cứ thế trải khắp cả một khung trời Cố đô, khiến ai đi ngang qua cũng phải ngỡ ngàng, xuýt xoa.
Tinh hoa của đất trời
Sen Huế nói riêng và hoa sen nói chung mang trên mình vẻ đẹp tươi sáng, thanh cao và mộc mạc. Ẩn chứa bên trong đó là sự bất khuất, kiên cường của thời gian và tạo hóa đất trời. Chẳng thế mà hoa sen đã đi vào đời sống hằng ngày như tượng trưng cho vẻ đẹp cao sang mà thuần khiết, ý chí mãnh liệt vươn lên trong mọi hoàn cảnh của dân tộc Việt. Được chọn là biểu tượng của Phật giáo, là quốc hoa Việt Nam và xếp vào hàng “tứ quân tử” gồm: tùng, trúc, sen, cúc; bởi loài hoa này có một sức sống mạnh mẽ đến lạ kỳ. “Viên ngọc bạch” ủ mình dưới lớp bùn sâu, đợi những tia nắng ấm áp rồi vươn lên khỏi mặt nước. Từng đóa hoa nở tươi tắn và khoe sắc. Chỉ đợi như thế, đợi cơn mưa rào của đầu hạ rồi bừng dậy tràn trề sức sống.
“Sen vẫn thế, âm thầm và lặng lẽ
Rồi một mai, bừng sáng giữa khung trời
Từ sâu thẳm chốn bùn lầy đất mẹ
Ngát hương thơm, nét đẹp chẳng phai phôi…
Tý Nhu (tổng hợp)