Cuộc sống thật đa dạng và luôn chuyển vần chóng mặt. Đang nắng như đổ lửa bỗng dưng mưa trắng trời, đồng ruộng, đường phố thành biển nước mênh mông! Sợ thiên nhiên đổi thay nghiệt ngã đã đành, nhưng sợ nhất là lòng người đổi thay, tình đời phai nhạt, nhất là tình yêu đôi lứa. Giải “bài toán hóc búa” này, cần có cái nhìn tỉnh táo, nhận rõ hiện tượng và bản chất với tấm lòng yêu đời, tin vào con người bản thể, tin vào đất nước dù còn gian nan nhưng đang vững tiến tới tương lai. Đây chính là thông điệp của nhà báo, nhà thơ Nguyễn Hồng Vinh.
Tòa soạn trân trọng giới thiệu bài thơ này.
“SỢ” VÀ YÊU
Tặng N.T.H.N
Sao em “sợ” cỏ xanh mà mượt
Đội trời lên sau mỗi cơn mưa
Sao em sợ nhãn càng trĩu quả
Khi sông Hồng dâng lũ, nước chẳng lo?!
Sao em “sợ” những tài năng phát tiết
Quê nhà ta danh rạng khắp non sông
Những hồn thơ, hồn văn lai láng
Dệt bao tình ca năm tháng lưu truyền?!
Ngõ chỉ hai người sánh vai nơi Kiev
Tuổi sinh viên phơi phới một thời
Em đã viết những vần thơ say đắm
Lay thức con tim bao chàng trai?!
Giờ “em sợ những ồn ào nháo nhác”
Thời thị trường thật – giả đan xen
Bạn xưa cũ dễ thay lòng đổi dạ…
Dễ hiểu thôi, đấy là chuyện cuộc đời
Đừng vội “sợ tất cả và thấy lo tất cả”?!
Em đã từng “dệt xuân, dệt hạ, dệt thu”
Và “dệt đông cho ấm lòng chiến sĩ”
“Ta có tình yêu sợ gì giông bão”
Sông sẽ trong khi lũ qua đi!
“Anh vẫn trẻ trung trong đôi mắt em xưa
Em cũng vậy, vẫn lung linh mắt biếc”
Ta ngẩng cao đầu ngắm đất trời đầy nắng
Khi hồn ta dồn ứ nhựa mùa xuân!
Dù “đò đã xuôi dòng, sông cũng khác rồi”
Nhưng bên đục, bên trong nay vẫn thế
Mùa thu về, nghe lá rơi xào xạc
Và ngắm sông, lại trong vắt gương soi…
Mùa hạ chí 2024